[BTS – THE NOTES - Tiếng Việt]
SEOKJIN
Ngày 2/3, năm thứ 19
Tôi theo chân cha bước vào văn phòng của thầy Hiệu trưởng nơi mà từ đó tỏa ra xung quanh một thứ mùi ẩm thấp. Đó là ngày thứ 10 kể từ khi tôi trở về từ Mỹ và nghe nói rằng mình sẽ phải học chậm 1 năm bởi hệ thống giáo dục ở đây có khác biệt
"Con trai tôi xin nhờ cậy cả vào thầy" - cha nói. Tôi vô thức rùng mình khi cha đặt bàn tay lên vai tôi. "Trường học về cơ bản là một nơi nguy hiểm, chúng ta cần phải có quy củ và sự kiểm soát" – Thầy hiệu trưởng nói trong khi nhìn xoáy thẳng vào mắt tôi. Cứ mỗi khi nói, ngấn mỡ trên gò má nhăn nheo và xung quanh miệng thầy rung rinh, làm lộ ra màu đỏ thẫm phía trong khuôn miệng với đôi môi thâm sì. "Trò không nghĩ vậy sao?" Tôi lưỡng lự trước câu hỏi đột ngột và cha tôi bắt đầu siết vai tôi chặt hơn. Lực từ bàn tay ông khiến các cơ ở cổ tôi co rút lên xuống. "Tôi tin trò sẽ làm tốt" – Thầy hiệu trưởng giữ nguyên ánh nhìn chòng chọc ban nãy và bàn tay cha siết lấy vai tôi mạnh đến nỗi tôi cứ tưởng như xương mình sắp vỡ vụn. Cả người tôi run rẩy và toát mồ hôi lạnh. "Trò phải trả lời ngay chứ?" "Trò sẽ là một học sinh giỏi!". Thầy Hiệu trưởng nói với tôi bằng nét mặt nghiêm nghị. "Vâng" - Tôi nặn ra một câu trả lời và cơn đau nãy giờ biến mất. Tôi nghe tiếng cười của cha và thầy Hiệu trưởng. Tôi không dám ngẩng đầu lên. Tất cả những gì tôi có thể trông thấy là đôi giày nâu của cha và đôi giày đen của thầy Hiệu trưởng. Không biết ánh sáng chiếu đến từ đâu nhưng tôi thấy chúng như đang nhảy nhót. Và tôi sợ những đốm sáng nhấp nháy đó
Ngày 11/4, năm thứ 22
Tôi tới bờ biển một mình. Qua ống kính máy ảnh, mặt biển trải ra dài và rộng, xanh ngắt. Ánh sáng phản chiếu lên mặt nước và gió xào xạc trên ngọn cây - những cảnh tượng quen thuộc. Nếu có một điều gì đó đã thay đổi thì đó chính là con người tôi. Nhấn nút máy ảnh, khung cảnh trở về một ngày của 2 năm và 10 tháng trước, rồi lại vụt biến ngay tức khắc. Ngày hôm đó, chúng tôi vai kề vai ngồi trên bờ biển, mặc cho thân thể chẳng còn chút sức lực, tâm trí không có chút ý niệm hay hình dung nào về tương lai, nhưng ít nhất chúng tôi đã ở cùng nhau
Ngày 13/06, năm thứ 22
Sau khi trở về từ bờ biển ấy, chúng tôi mỗi người đều tách ra riêng lẻ. Tựa như một giao kèo đã đc thỏa thuận, chúng tôi không ai còn giữ liên lạc với ai mà chỉ ngầm mặc định sự tồn tại của nhau bằng những bức graffiti bỏ lại bên đường, trạm xăng thắp đèn sáng rỡ và tiếng piano vẳng ra từ tòa nhà cũ. Đó là khi dư ảnh của đêm hôm ấy sống dậy như những bóng ma ảo mộng. Đôi mắt Taehyung như thể bùng lên từng cuộn lửa, và mọi ánh mắt đổ dồn lên người tôi giống như họ vừa nghe một điều gì không thể tin được, bàn tay Namjoon cố ghì chặt Taehyung, và tôi - kẻ không thể kìm chế mà vung một nắm đấm vào Taehyung...
Không tìm thấy Taehyung sau khi cậu ấy bỏ ra ngoài, tôi trở lại căn phòng chung gần bờ biển. Không còn ai ở đó. Tất cả những gì còn lại chỉ là những mảnh cốc vỡ, vết máu đang bắt đầu khô lại và những mẩu vụn bánh quy nhắc tôi nhớ lại mọi chuyện xảy ra chỉ vài giờ trước. Có một bức ảnh nằm giữa đống hỗn độn đó. Trong bức ảnh, chúng tôi đứng cùng nhau, mỉm cười trên nền cảnh biển
Hôm nay, tôi lại đi ngang trạm xăng ấy. Ngày mà chúng ta gặp lại nhau nhất định sẽ đến. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ lại mỉm cười cùng nhau như trong bức ảnh này. Ngày mà tôi đủ can đảm đối diện với chính mình sẽ đến. Tuy nhiên, hiện giờ, ngay lúc này đây lại không phải là thời điểm thích hợp. Thậm chí là hôm nay, từng cơn gió ẩm cũng thổi vào bờ hệt như ngày đó
Trong một khoảnh khắc ngay sau đó, chuông điện thoại reo lên tựa như tiếng còi báo động. Bức ảnh tôi treo trên tấm gương trong căn phòng bỗng nhiên run rẩy. Tên của Hoseok hiện trên màn hình điện thoại: "Hyung, Jungkook gặp tai nạn xe hơi đêm hôm đó."
Ngày 15/08, năm thứ 22
Tôi đạp thắng sau khi phát hiện ra mình đã vô thức tăng tốc khi vừa ra khỏi giao lộ. Chiếc xe từ đằng sau nhấn còi tỏ ý khó chịu và vượt lên trước, có vẻ như ai đó vừa chửi thề nhưng tôi không nghe rõ bởi âm thanh đường phố ồn ào. Tôi trông thấy một tiệm hoa nhỏ nằm trong góc bên phải của con hẻm. Không phải tôi dừng gấp vì bất chợt thấy tiệm hoa này mà đúng hơn là tôi nhìn thấy nó khi vừa thắng gấp. Cửa tiệm vẫn đang thi công dang dở và tôi cũng không kì vọng lắm khi tiến tới chỗ ông chủ, người đang dọn dẹp trong góc. Tôi đã đến vài tiệm hoa nhưng không ai trong số những người bán biết đến sự tồn tại của loài hoa này. Họ chỉ cho tôi xem mấy bông hoa màu sắc giống hệt nhau. Tuy nhiên, tôi không đi tìm những thứ từa tựa ấy. Đó cần phải là một loài hoa thật xứng đáng. Người chủ tiệm nhìn trân trân vào tôi sau khi nghe tên hoa, sau đó đáp lại rằng họ còn chưa mở cửa chính thức nhưng vẫn có thể giao hàng sau rồi hỏi lại tôi "Tại sao anh cần chính xác loại hoa đó?"
Khi khởi động xe hướng trở về phía con đường lớn, tôi nghĩ về lý do mình nhất định cần loại hoa này. Chỉ có duy nhất một lý do. Tôi muốn khiến người ấy vui vẻ. Tôi muốn nhìn thấy khi người ấy hạnh phúc. Tôi muốn làm một người tử tế
YOONGI
Ngày 25/06, năm thứ 20
Tôi mở tung cánh cửa bước vào phòng và lôi ra một cái phong bì từ hộc tủ cuối cùng của của bàn học. Khi lật chiếc phong bì lại, một phím đàn piano rơi xuống sàn nhà vang lên tiếng 'cạch’. Tôi quẳng cái phím đàn đã cháy rụi một nửa vào thùng rác và ném mình lên giường. Những cảm xúc vừa ùa về vẫn còn chưa lắng xuống, từng nhịp thở của tôi hỗn loạn, ngón tay tôi hoen ra vài vệt than đen
Sau khi tang lễ kết thúc, có một lần tôi một mình quay trở lại ngôi nhà đã cháy rụi. Khi bước vào căn phòng của mẹ, chiếc piano bị cháy đến không nhìn ra hình dạng ban đầu lọt vào tầm mắt tôi. Tôi trượt mình xuống sàn nhà và ngồi đó khi ánh mặt trời rọi vào phòng qua ô cửa sổ. Giữa quầng nắng rọi xuống nền nhà, những phím piano lăn lóc... Sẽ là âm thanh như thế nào nếu tôi chạm vào những phím đàn ấy. Tôi đã nghĩ đến không biết bao nhiêu lần ngón tay của mẹ từng chạm vào chúng. Nhặt một phím đàn, tôi bỏ vào túi áo khoác rồi rời khỏi căn phòng
Đã 4 năm trôi qua, ngôi nhà vẫn luôn tĩnh mịch. Sự tĩnh mịch có thể khiến người ta phát điên. Sau khi bố đi ngủ lúc 10 giờ tối, mọi thứ còn trở nên yên ắng hơn, yên ắng đến ngột ngạt. Đó là quy định trong nhà. Tôi mệt mỏi với sự im lặng đó, với việc phải tuân theo thời gian biểu được định trước và cả những quy tắc. Không hề đơn giản khi phải tuân theo một lề thói nhưng điều khó khăn hơn cả là phải sống trong ngôi nhà này, tiêu tiền từ túi bố, ăn tối với bố và nghe ông mắng chửi. Bất cứ khi nào bất hòa với bố, tôi luôn ôm ý định bỏ nhà đi và tự sống một cuộc sống của riêng mình, nhưng rồi lại chẳng bao giờ đủ dũng khí để làm điều đó thực sự
Tôi ngồi dậy khỏi giường và nhặt lên phím piano từ thùng rác bên dưới bàn học, mở toang hai cánh cửa sổ để gió đêm tràn vào phòng. Những chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng giống như từng cơn gió lạnh đang táp vào mặt tôi. Lấy hết sức lực, tôi ném phím đàn vào trong gió buốt. Đã 10 ngày kể từ lần cuối tôi tới trường. Dù muốn dù không, tôi cho là mình rồi cũng sẽ bị đuổi khỏi trường sớm thôi. Không biết có phải do thính giác kém đi hay không nhưng tôi không hề nghe tiếng phím đàn chạm đất. Tôi cũng sẽ chẳng thể nghe được âm thanh khi phím đàn chạm mặt đất cho dù có nghĩ ngợi mông lung đến thế nào đi nữa. Dù bao nhiêu thời gian đã trôi qua chiếc đàn piano ấy cũng không thể tạo nên âm thanh lần nữa. Tôi cũng sẽ không bao giờ chơi piano trở lại
SEOKJIN
Ngày 2/3, năm thứ 19
Tôi theo chân cha bước vào văn phòng của thầy Hiệu trưởng nơi mà từ đó tỏa ra xung quanh một thứ mùi ẩm thấp. Đó là ngày thứ 10 kể từ khi tôi trở về từ Mỹ và nghe nói rằng mình sẽ phải học chậm 1 năm bởi hệ thống giáo dục ở đây có khác biệt
"Con trai tôi xin nhờ cậy cả vào thầy" - cha nói. Tôi vô thức rùng mình khi cha đặt bàn tay lên vai tôi. "Trường học về cơ bản là một nơi nguy hiểm, chúng ta cần phải có quy củ và sự kiểm soát" – Thầy hiệu trưởng nói trong khi nhìn xoáy thẳng vào mắt tôi. Cứ mỗi khi nói, ngấn mỡ trên gò má nhăn nheo và xung quanh miệng thầy rung rinh, làm lộ ra màu đỏ thẫm phía trong khuôn miệng với đôi môi thâm sì. "Trò không nghĩ vậy sao?" Tôi lưỡng lự trước câu hỏi đột ngột và cha tôi bắt đầu siết vai tôi chặt hơn. Lực từ bàn tay ông khiến các cơ ở cổ tôi co rút lên xuống. "Tôi tin trò sẽ làm tốt" – Thầy hiệu trưởng giữ nguyên ánh nhìn chòng chọc ban nãy và bàn tay cha siết lấy vai tôi mạnh đến nỗi tôi cứ tưởng như xương mình sắp vỡ vụn. Cả người tôi run rẩy và toát mồ hôi lạnh. "Trò phải trả lời ngay chứ?" "Trò sẽ là một học sinh giỏi!". Thầy Hiệu trưởng nói với tôi bằng nét mặt nghiêm nghị. "Vâng" - Tôi nặn ra một câu trả lời và cơn đau nãy giờ biến mất. Tôi nghe tiếng cười của cha và thầy Hiệu trưởng. Tôi không dám ngẩng đầu lên. Tất cả những gì tôi có thể trông thấy là đôi giày nâu của cha và đôi giày đen của thầy Hiệu trưởng. Không biết ánh sáng chiếu đến từ đâu nhưng tôi thấy chúng như đang nhảy nhót. Và tôi sợ những đốm sáng nhấp nháy đó
Ngày 11/4, năm thứ 22
Tôi tới bờ biển một mình. Qua ống kính máy ảnh, mặt biển trải ra dài và rộng, xanh ngắt. Ánh sáng phản chiếu lên mặt nước và gió xào xạc trên ngọn cây - những cảnh tượng quen thuộc. Nếu có một điều gì đó đã thay đổi thì đó chính là con người tôi. Nhấn nút máy ảnh, khung cảnh trở về một ngày của 2 năm và 10 tháng trước, rồi lại vụt biến ngay tức khắc. Ngày hôm đó, chúng tôi vai kề vai ngồi trên bờ biển, mặc cho thân thể chẳng còn chút sức lực, tâm trí không có chút ý niệm hay hình dung nào về tương lai, nhưng ít nhất chúng tôi đã ở cùng nhau
Ngày 13/06, năm thứ 22
Sau khi trở về từ bờ biển ấy, chúng tôi mỗi người đều tách ra riêng lẻ. Tựa như một giao kèo đã đc thỏa thuận, chúng tôi không ai còn giữ liên lạc với ai mà chỉ ngầm mặc định sự tồn tại của nhau bằng những bức graffiti bỏ lại bên đường, trạm xăng thắp đèn sáng rỡ và tiếng piano vẳng ra từ tòa nhà cũ. Đó là khi dư ảnh của đêm hôm ấy sống dậy như những bóng ma ảo mộng. Đôi mắt Taehyung như thể bùng lên từng cuộn lửa, và mọi ánh mắt đổ dồn lên người tôi giống như họ vừa nghe một điều gì không thể tin được, bàn tay Namjoon cố ghì chặt Taehyung, và tôi - kẻ không thể kìm chế mà vung một nắm đấm vào Taehyung...
Không tìm thấy Taehyung sau khi cậu ấy bỏ ra ngoài, tôi trở lại căn phòng chung gần bờ biển. Không còn ai ở đó. Tất cả những gì còn lại chỉ là những mảnh cốc vỡ, vết máu đang bắt đầu khô lại và những mẩu vụn bánh quy nhắc tôi nhớ lại mọi chuyện xảy ra chỉ vài giờ trước. Có một bức ảnh nằm giữa đống hỗn độn đó. Trong bức ảnh, chúng tôi đứng cùng nhau, mỉm cười trên nền cảnh biển
Hôm nay, tôi lại đi ngang trạm xăng ấy. Ngày mà chúng ta gặp lại nhau nhất định sẽ đến. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ lại mỉm cười cùng nhau như trong bức ảnh này. Ngày mà tôi đủ can đảm đối diện với chính mình sẽ đến. Tuy nhiên, hiện giờ, ngay lúc này đây lại không phải là thời điểm thích hợp. Thậm chí là hôm nay, từng cơn gió ẩm cũng thổi vào bờ hệt như ngày đó
Trong một khoảnh khắc ngay sau đó, chuông điện thoại reo lên tựa như tiếng còi báo động. Bức ảnh tôi treo trên tấm gương trong căn phòng bỗng nhiên run rẩy. Tên của Hoseok hiện trên màn hình điện thoại: "Hyung, Jungkook gặp tai nạn xe hơi đêm hôm đó."
Ngày 15/08, năm thứ 22
Tôi đạp thắng sau khi phát hiện ra mình đã vô thức tăng tốc khi vừa ra khỏi giao lộ. Chiếc xe từ đằng sau nhấn còi tỏ ý khó chịu và vượt lên trước, có vẻ như ai đó vừa chửi thề nhưng tôi không nghe rõ bởi âm thanh đường phố ồn ào. Tôi trông thấy một tiệm hoa nhỏ nằm trong góc bên phải của con hẻm. Không phải tôi dừng gấp vì bất chợt thấy tiệm hoa này mà đúng hơn là tôi nhìn thấy nó khi vừa thắng gấp. Cửa tiệm vẫn đang thi công dang dở và tôi cũng không kì vọng lắm khi tiến tới chỗ ông chủ, người đang dọn dẹp trong góc. Tôi đã đến vài tiệm hoa nhưng không ai trong số những người bán biết đến sự tồn tại của loài hoa này. Họ chỉ cho tôi xem mấy bông hoa màu sắc giống hệt nhau. Tuy nhiên, tôi không đi tìm những thứ từa tựa ấy. Đó cần phải là một loài hoa thật xứng đáng. Người chủ tiệm nhìn trân trân vào tôi sau khi nghe tên hoa, sau đó đáp lại rằng họ còn chưa mở cửa chính thức nhưng vẫn có thể giao hàng sau rồi hỏi lại tôi "Tại sao anh cần chính xác loại hoa đó?"
Khi khởi động xe hướng trở về phía con đường lớn, tôi nghĩ về lý do mình nhất định cần loại hoa này. Chỉ có duy nhất một lý do. Tôi muốn khiến người ấy vui vẻ. Tôi muốn nhìn thấy khi người ấy hạnh phúc. Tôi muốn làm một người tử tế
YOONGI
Ngày 25/06, năm thứ 20
Tôi mở tung cánh cửa bước vào phòng và lôi ra một cái phong bì từ hộc tủ cuối cùng của của bàn học. Khi lật chiếc phong bì lại, một phím đàn piano rơi xuống sàn nhà vang lên tiếng 'cạch’. Tôi quẳng cái phím đàn đã cháy rụi một nửa vào thùng rác và ném mình lên giường. Những cảm xúc vừa ùa về vẫn còn chưa lắng xuống, từng nhịp thở của tôi hỗn loạn, ngón tay tôi hoen ra vài vệt than đen
Sau khi tang lễ kết thúc, có một lần tôi một mình quay trở lại ngôi nhà đã cháy rụi. Khi bước vào căn phòng của mẹ, chiếc piano bị cháy đến không nhìn ra hình dạng ban đầu lọt vào tầm mắt tôi. Tôi trượt mình xuống sàn nhà và ngồi đó khi ánh mặt trời rọi vào phòng qua ô cửa sổ. Giữa quầng nắng rọi xuống nền nhà, những phím piano lăn lóc... Sẽ là âm thanh như thế nào nếu tôi chạm vào những phím đàn ấy. Tôi đã nghĩ đến không biết bao nhiêu lần ngón tay của mẹ từng chạm vào chúng. Nhặt một phím đàn, tôi bỏ vào túi áo khoác rồi rời khỏi căn phòng
Đã 4 năm trôi qua, ngôi nhà vẫn luôn tĩnh mịch. Sự tĩnh mịch có thể khiến người ta phát điên. Sau khi bố đi ngủ lúc 10 giờ tối, mọi thứ còn trở nên yên ắng hơn, yên ắng đến ngột ngạt. Đó là quy định trong nhà. Tôi mệt mỏi với sự im lặng đó, với việc phải tuân theo thời gian biểu được định trước và cả những quy tắc. Không hề đơn giản khi phải tuân theo một lề thói nhưng điều khó khăn hơn cả là phải sống trong ngôi nhà này, tiêu tiền từ túi bố, ăn tối với bố và nghe ông mắng chửi. Bất cứ khi nào bất hòa với bố, tôi luôn ôm ý định bỏ nhà đi và tự sống một cuộc sống của riêng mình, nhưng rồi lại chẳng bao giờ đủ dũng khí để làm điều đó thực sự
Tôi ngồi dậy khỏi giường và nhặt lên phím piano từ thùng rác bên dưới bàn học, mở toang hai cánh cửa sổ để gió đêm tràn vào phòng. Những chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng giống như từng cơn gió lạnh đang táp vào mặt tôi. Lấy hết sức lực, tôi ném phím đàn vào trong gió buốt. Đã 10 ngày kể từ lần cuối tôi tới trường. Dù muốn dù không, tôi cho là mình rồi cũng sẽ bị đuổi khỏi trường sớm thôi. Không biết có phải do thính giác kém đi hay không nhưng tôi không hề nghe tiếng phím đàn chạm đất. Tôi cũng sẽ chẳng thể nghe được âm thanh khi phím đàn chạm mặt đất cho dù có nghĩ ngợi mông lung đến thế nào đi nữa. Dù bao nhiêu thời gian đã trôi qua chiếc đàn piano ấy cũng không thể tạo nên âm thanh lần nữa. Tôi cũng sẽ không bao giờ chơi piano trở lại
Comments (0)
The minimum comment length is 50 characters.